Vậy là chúng ta đã trải qua được 5 phần của series về Dân Chơi Hà Thành 2006. Vâng, trong phần 5 chúng ta đã được chiêm ngưỡng các con xe đẹp nhất nhì Hà Thành cũng như các tổ lái hàng đầu hiện nay. Có lẽ chỉ nói về “nam thanh” thì có lẽ là không công bằng và rất thiếu sót với các “nữ tú” Hà Nội. Vâng, trong phần này tôi xin nói về các dân chơi thật sự, họ là những “cậu ấm, cô chiêu”, con nhà khá giả với 1 điểm chung là họ tìm đến sàn nhảy, tìm đến rượu, tìm đến “nàng tiên nâu” đều xuất phát từ sự thiếu thốn tình cảm, thiếu sự quan tâm nơi bố mẹ, gia đình….
Ngồi trên cửa sổ phòng, mắt nhìn về 1 nơi xa xăm nào đó ngoài kia, H khẽ nói
“Anh cũng biết đấy, ông bà già em khá. Em hết lớp 12 là cũng hết nhiệm vụ, ở nhà phụ bà già. Em muốn gì được nấy, ông bà ý chả thèm hỏi 1 câu bao giờ”.
Vâng, tiền bạc thì H ko thiếu, bồ thì có cả 1 tá thằng sẵn sàng xin chết. Sống thoải mái , tự do, đi ko ai hay, về chả ai biết nên cũng chả có gì bất ngờ khi Hà và những “cậu ấm cô chiêu” như mình tụ tập đàn đúm, nhậu nhẹt …và tất nhiên là đôi khi có cả 1 bữa “ngủ thân mật” nữa....
Ngồi trên cửa sổ phòng, mắt nhìn về 1 nơi xa xăm nào đó ngoài kia, H khẽ nói
“Anh cũng biết đấy, ông bà già em khá. Em hết lớp 12 là cũng hết nhiệm vụ, ở nhà phụ bà già. Em muốn gì được nấy, ông bà ý chả thèm hỏi 1 câu bao giờ”.
Vâng, tiền bạc thì H ko thiếu, bồ thì có cả 1 tá thằng sẵn sàng xin chết. Sống thoải mái , tự do, đi ko ai hay, về chả ai biết nên cũng chả có gì bất ngờ khi Hà và những “cậu ấm cô chiêu” như mình tụ tập đàn đúm, nhậu nhẹt …và tất nhiên là đôi khi có cả 1 bữa “ngủ thân mật” nữa....
“Mày sống thế ko thấy chán sao em?”. Tôi hỏi Hà
Hà trả lời nói với giọng buồn buồn
“Biết sao được anh. Nếu như ông bà già em chịu khó để ý tới em 1 chút thì….mà thôi, cũng chả quan trọng gì nữa”
H từ từ quay lại hỏi tôi
“Anh có khình em ko?....Ở nhà chán lắm ý anh ạ”
Tôi im lặng không nói gì vì tôi hiểu cũng chính vì cái chán này mà H đã dần sa vào con đường hư hỏng khi mà ko có cái gì nữa mà cô không biết, từ rượu chè , lắc đến cả “quần hôn”….
Cuối cùng thì tôi cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong căn phòng
“Thế bây giờ mày tính sao hả em?”
Hà bảo “Giờ thì cho vàng cũng chả dám anh ạ, vớ vẩn là sự nó tóm ngay. Gì thì gì, cũng phải giữ cái thể diện cho ông già. Với cả ko thể bị đánh đồng với mấy con choai choai đú bẩn, học đòi được anh ạ. Ngày xưa, thấy em mặc mát mẻ, lại hay ngồi uống 1 mình, bọn nó tưởng em là “hàng” nên ra gạ em. Có hôm em ném cả chai rượu vào mặt và chửi nó không ra gì cả….”
Trên đây là tâm sự của 1 cô chiêu, chúng ta sẽ gặp 1 cô chiêu khác cũng có hoàn cảnh tương tự.. Chắc hẳn các bạn còn nhớ trong vụ bắt 20 “dân bay” ở “Linh Chi” cách đây không lâu đều là các con nhà khá giả. Trong đó “nổi cộm” lên là Lan (86) ở Nguyễn Hữu Huân, là cháu gái của 1 thứ trưởng . Là con gái độc nhất trong 1 gia đình quyền thế, nên mặc dù đang ở Anh du học nhưng cô cũng bỏ về HN vì “nhớ đám bạn”. Và “cái gì đến thì nó sẽ đến”, việc Lan chơi thuốc lắc rồi bị “sự” tóm cũng là “kết cục tất yếu của huyện”.
1 gương mặt khác là Long (86), bố là người có chức cao trong CA Hà Nội (hình như dân chơi sn 86 toàn con ông cháu cha thì phải ). Long cũng là “độc đinh” , nên được ông bà già nuông chiều từ bé, tiền nhiều như quân Nguyên nên việc Long “đánh bong” âu cũng là điều dễ hiểu. Hôm Long bị tóm, cu cậu còn định “tà lưa CA” bằng cách khai man địa chỉ nhà nhưng cuối cùng thì…"công cốc công cò”. Biết tin thì bà già ngất lên ngất xuống, còn ông già Long chỉ biết thở dài vì đã quá nuông chiều thằng con duy nhất của mình…
Vâng, đó là những dân chơi thật sự, những cậu ấm cô chiêu, con ông cháu cha cả. Vậy còn những “choai choai đú bẩn” như Hà nói ở đầu bài thì sao? Cũng trong vụ Linh Chi thì có Thủy (87), “dạt” từ Quảng Ninh lên Hà Nội. Tuy ko giàu có nhưng Thủy biết cách kết bạn với những cậu ấm cô chiêu để có thể tham gia các phi vụ “thác lọan”. Hôm bị bắt, Thủy chứng tỏ mình như 1 đàn chị thực thụ , khi vén mái tóc vàng và ngẩng cao đầu “kiêu hãnh” chứ không gục đầu xuống như các cô chiêu. Các bạn có thể chiêm ngưỡng hình ảnh của chị ở pic dưới đây
Có tuổi đời trẻ nhất trong số các “anh hùng” bị úp ngày hôm đó là Quyên -15t,ở Thái Bình ra. Bố mẹ Quyên cũng là dân giang hồ, ra vào tù như cơm bữa nên việc có mặt Quyên ngày hôm đó cũng chả có gì là khó hiểu cả… Câu hỏi đặt ra ở đây? Khi bị CA úp thì các dân chơi sẽ nói gì? Hưng – giám đốc 1 công ty ở Nghệ An đã trả lời rất “ngây thơ” khi kể là mình đi chơi cùng bọn bạn vào đó, rồi bọn nó đưa cho chai Lavie cho Hưng uống, sau đó thì chỉ…”có Chúa mới hiểu điều gì xảy ra”…hay như 1 thiếu gia nói “Đua xe hay lắc cũng chỉ là 1 thú vui để tìm cảm giác lạ mà thôi (?)”
Vâng, với dân chơi thì có hàng trăm lý do để họ giải thích cho các cuộc chơi “vô tiền khoáng hậu” của mình….Còn bạn thì sao? Bạn cũng cần tìm đến cảm giác mạnh để chứng minh cái tôi của mình ko? Xin để các bạn tự trả lời câu hỏi này !
Tags:
Dân chơi